[Dịch]Dụ Dỗ Đại Thần - Sưu tầm
Chương 1 : Sinh nhật vui vẻ.
                                            .
                                    
             Ào!!!!
“Chúc mừng sinh nhật!”
Trước ngày hôm nay, An Hân đã nghĩ tới vô số tình huống có thể  xảy ra trong ngày sinh nhật, nhưng mà cho dù cậu có mười cái  đầu, cũng tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến hiện tại lại  phát sinh chuyện như vậy. Hơn nữa thời điểm nguyên một ly  Champagne đều hất vào mặt mình, trong nháy mắt An Hân bỗng nhiên  cảm thấy có chút may mắn; thật tốt, may mà hôm nay Ngụy Hào  không dẫn cậu đến một nhà hàng Trung Quốc, so với cảnh bị hất  cả một ly trà nóng vào mặt thường hay chiếu trong TV, Champagne  lạnh lạnh có vẻ thoải mái hơn.
“Sinh nhật vui vẻ! Mày á, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu  hổ!” Cậu con trai trước mặt bộ dạng thực thanh tú, tay cầm một  ly rượu rỗng không chỉ vào An Hân phẫn nộ hét lên.
“Tiểu Nhiên…” Ngụy Hào đứng một bên vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được nói, “Em sao lại ở chỗ này?”
“Em vì cái gì không thể ở đây! Anh với tên hồ ly tinh này thì  ở đây được, lại không cho em đến đây ăn một bữa cơm sao!” Hà  Nhiên giận dữ, chưa nói xong mấy câu đã khóc nấc lên.
Ngụy Hào vừa thấy Hà Nhiên khóc, lập tức tay chân hoảng loạn, “Tiểu Nhiên, đừng khóc…”
“Em khóc thì liên quan đến anh cái rắm! Anh với tên hồ ly tinh này tiếp tục mừng CMN (con mẹ nó) sinh nhật đi!” Hà Nhiên nói xong, liền xoay người bật khóc chạy đi.
Ngụy Hào nhìn cũng không liếc mắt nhìn An Hân một cái, đã lập  tức chạy đuổi theo, một chạy một đuổi, hai người rất nhanh  liền biến mắt khỏi tầm nhìn của An Hân.
Sự tình phát sinh quá nhanh, bất quá chỉ vài phút mà thôi, An  Hân vẫn chưa theo kịp tiết tấu sững sờ đứng một chỗ, vẻ tươi  cười vẫn còn cương lại trên môi, chỉ có rượu Champagne trên mặt  chậm rãi chảy xuống dần dần tỏa ra từng trận mùi hương. Toàn  bộ quá trình An Hân chưa kịp nói câu nào, nếu không phải bị  hất một đầu đầy rượu như vậy, cậu thậm chí hoài nghi việc  này kỳ thật chẳng có chút quan hệ nào với mình.
Đây dù sao cũng là nhà hàng cao cấp, bồi bàn rất nhanh liền  săn sóc mà mang khăn mặt tới, cung kính nói, “Tiên sinh, mời  dùng khăn mặt.”
An Hân bỗng nhiên phục hồi tinh thần, tiếp nhận khăn mặt, miễn  cưỡng mỉm cười cảm kích nhìn anh bồi bàn tốt bụng, “Cám ơn.”
“Đừng khách sáo.” Bồi bàn lui trở về, đứng đợi ở một bên.
Âm nhạc du dương không lấn át được tiếng nói chuyện khe khẽ  trong nhà hàng, ánh đèn sáng rực treo trên cao khiến ánh mắt  nhìn trộm của người khác càng thêm rõ ràng, nhưng mà An Hân  cũng không cảm thấy có cái gì không được tự nhiên. Không phải  cậu không thèm để ý, mà là giờ khắc này, tim cậu cũng đã  theo bước chân rời đi của Ngụy Hào mà toàn bộ vỡ nát, trong  óc trống rỗng cái gì cũng không nghĩ được.
Gặp mặt tình địch, hoặc là nói gặp được tân hoan (người yêu mới)  của Ngụy Hào cũng không phải lần đầu tiên, mấy năm qua, bên  người Ngụy Hào nam nam nữ nữ liên tục thay đổi, chỉ có cậu là  vẫn còn bên cạnh. Mà như lời Ngụy Hào thường xuyên nói nhất  chính là, anh ta và những người đó bất quả là gặp dịp thì  chơi, chỉ có đối với cậu mới là thật tâm. An Hân cũng liền tự  lừa dối bản thân, anh ta cuối cùng sẽ trở về… Đợi đến một  ngày nào đó anh ta chơi chán rồi, có lẽ anh ta sẽ đối với  mình toàn tâm toàn ý.
Chỉ là An Hân chờ đợi đã năm năm, ngày đó đến nay vẫn chưa đến.
Ngụy Hào có thể nói là một playboy không hơn không kém, đáng  giận nhất là anh ta xác thực có điều kiện để làm điều này.  Xét về tướng mạo, tuy rằng so không bằng diễn viên điện ảnh anh  tuấn tiêu sái, nhưng mà nếu anh ta đứng trong đám người tuyệt  đối là hoàn toàn vượt trội; xét bối cảnh gia đình, anh ta là  ‘thái tử’ của nhà xuất bản Ngụy thị; xét về tài hoa, từ lúc  anh ta đảm nhiệm chức tổng biên của một chuyên mục nghiệp vụ  mới mở, tình trạng nhà xuất bản vẫn phát triển không ngừng.  Cho nên bên cạnh Ngụy Hào, chưa bao giờ thiếu bạn chơi, hơn nữa  phàm là người anh ta coi trọng, cũng rất ít người có cơ hội  trốn thoát. Chỉ là giống như những playboy ăn chơi trác táng  khác, Ngụy Hào cho tới hiện tại cũng không có tình nhân cố  định… Ngoại trừ An Hân, những người khác thậm chí không một ai  có thể kiên trì quá nửa năm.
An Hân từng cảm thấy bản thân đối với Ngụy Hào mà nói là một  người đặc biệt, nhưng mà hiện tại, cậu cảm thấy có phải  cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi hay không.
Vài năm trước, lúc An Hân vừa mới vào làm ở nhà xuất bản,  Ngụy Hào cũng vừa mới tiếp nhận chức vị tổng biên. Ngụy Hào  chỉ dùng một tháng, An Hân đã chết tâm mà đi theo anh ta. Lúc  ấy cục văn hóa vừa mới nới lỏng một vài hạn chế đối với  các loại văn hóa có liên quan đến đồng tính luyến ái, Ngụy  Hào lập tức loại trừ tầng tầng cản trở mở rộng nghiệp vụ  chiếm lĩnh thị trường mới này, lúc ấy An Hân cũng theo bên  cạnh hỗ trợ anh ta, cho ra không ít ý tưởng, thậm chí còn  thường xuyên suốt đêm tăng ca, vốn là thân hình thiên gầy cơ hồ  cũng sắp biến thành một bộ xương khô.
Hiện tại, An Hân là biên tập đắc lực nhất của Ngụy Hào, không  ai thay thế được. Ánh mắt An Hân thực sâu sắc, cậu xem trọng  tác giả nào cơ bản đều rất nhanh liền trở nên nổi tiếng, mang  đến cho nhà xuất bản không ít lợi ích. Hơn nữa An Hân làm việc  nghiêm túc cẩn thận, còn thực chuyên nghiệp, là người duy nhất  trong toàn bộ nhà xuất bản khi nghe đến bốn chữ ‘ma quỷ tăng  ca’ mà không hiện lên sắc mặt táo bón, cũng là người duy nhất  liên tục trong mấy năm gần đây sở hữu danh hiệu ‘ma quỷ tăng ca’.
An Hận luôn nhịn không được mà hoài niệm đoạn thời gian mấy năm  trước kia, tuy rằng thập phần vất vả, thường xuyên mệt đến  mức vừa về đến nhà là có thể ngã vật ra đất ngủ đến hôn mê  bất tỉnh, nhưng mà Ngụy Hào cũng chỉ yêu duy nhất một mình  cậu. Sau đó Ngụy Hào cùng rất nhiều tân hoan dây dưa không rõ,  An Hân không phải là không nghĩ tới việc rời khỏi anh ta, nhưng  mà mỗi khi Ngụy Hào chẳng phân biệt ngày đêm, bất luận mưa gió  đứng dưới lầu nhà cậu cầu xin tha thứ, cậu liền nhịn không  được mà mềm lòng.
An Hân luôn an ủi bản thân, Ngụy Hào cùng những người đó cũng  sẽ không lâu dài, anh ta đi ra ngoài chơi bời một chút cuối cùng  sẽ trở về. Ngụy Hào xác thực mỗi lần đều trở về bên cạnh  cậu, nhưng mà sau mỗi lần ‘cuối cùng’ như vậy, Ngụy Hào lại  vẫn một lần nữa tìm được tân hoan kế tiếp.
Người thanh niên vừa rồi gọi là Hà Nhiên, kỳ thật An Hân đã  sớm phát hiện. Hơn nữa trong một tình huống ngẫu nhiên, cậu  còn ở xa xa nhìn thấy cậu ta. Tuy rằng cách mấy tầng cửa bằng  thủy tinh, nhưng mà An Hân vẫn có thể thấy cậu ta cầm dù đến  đón Ngụy Hào, bọn họ cùng che chung một cái dù, Ngụy Hào cẩn  thận che chở cho cậu ta, không để cậu ta dính phải cho dù một  giọt mưa. Bản thân dù không phải là người mang dù đến cho anh  ta, nhưng anh ta cho tới khi rời đi ngay cả nhìn cũng không thèm  liếc mắt nhìn một cái.
Ngụy Hào gọi cậu ta là Tiểu Nhiên, quả nhiên chính là cái tên  Tiểu Nhiên tràn đầy trong tin nhắn và nhật ký cuộc gọi trong di  động của Ngụy Hào, An Hân tự giễu cười rộ lên, đối với cậu,  Ngụy Hào chưa bao giờ có vẻ mặt che chở như vậy.
Anh ta chỉ biết nói, An Hân, anh đối với em là thật tâm.
Nhưng mà anh ta rốt cuộc có bao nhiêu ‘chân tâm’, lại chia sẻ cho bao nhiêu người?
Bất tri bất giác An Hân ngồi đó ngẩn người, nhớ tới rất nhiều  việc trước kia, lại giống như cái gì cũng không nghĩ tới. Cậu  cứ như vậy ngồi không biết qua bao lâu, lâu đến mức một bàn  thức ăn nóng hổi tất cả đều đã trở nên hoàn toàn lạnh lẽo,  lâu đến mức Champagne bị tạt lên người đều đã bị gió làm khô,  lâu đến mức những khách nhân ở bàn khác nãy giờ ngồi nghị  luận cũng đã tính tiền rời đi.
An Hân chỉ ngồi như vậy, nhưng mà Ngụy Hào vẫn không trở về, thậm chí không có cả một cuộc gọi.
An Hân ngây ngốc ngẩng đầu, ngọn đèn trong nhà hàng chiếu sáng  đến có chút chói mắt. Cậu nhìn nhìn khắp nơi một chút rồi  vẫy vẫy tay với một bồi bàn đi ngang qua, mỉm cười nói, “Làm  phiền anh, tôi muốn tính tiền.”
Lúc tính tiền, An Hân mỉm cười, mặc dù nhìn thấy hóa đơn kia  so với một tháng tiền lương của cậu còn cao hơn, cậu cũng không  có phản ứng gì, chỉ là đem mấy tờ tiền màu đo đỏ nhét lại  vào trong ví, bình tĩnh lấy ra chi phiếu đưa qua.
Sự tình trước đó toàn bộ nhân viên phục vụ ở nhà hàng, thậm  chí là đầu bếp ở sau nhà bếp cũng có nghe nói, nhưng hiện  tại cậu lại mang theo vẻ mặt bình thản cùng tươi cười tựa như  gió xuân, tươi cười này quả thật khiến hai người nhân viên phục  vụ lúc tiếp nhận chi phiếu nhịn không được tay có chút run  rẩy.
Trước khi rời đi, An Hân bỗng nhiên nhớ tới lời nói mà người  thanh niên kia nói mình, hồ ly tinh không biết xấu hổ sao? Ma xui  quỷ khiến thế nào mà An Hân lại quẹo vào toilet, nhìn vào  gương trái phải soi nửa ngày.
An Hân sờ sờ mặt mình, hồ ly tinh sao? Không thể tưởng tượng  được bản thân đường đường nam nhi bảy thước thế nhưng lại có  ngày bị người ta chỉ thẳng vào mũi mắng ‘Hồ ly tinh’.
Tuy rằng đôi mắt hơi to tròn, cái mũi nhỏ nhỏ… Ừm, cằm cũng  hơi thon gọn, nhưng cậu nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là bộ  dạng thanh tú hoặc là khả ái mà thôi, chỗ nào giống với hồ  ly tinh?!
An Hân bỗng nhiên có chút căm giận, nét mỉm cười trên mặt cũng  xuất hiện vết rách. Lại nói, cái tên ‘Tiểu Nhiên’ kia dựa vào  cái gì mắng cậu là hồ ly tinh chứ! Rõ ràng là cậu và Ngụy  Hào cùng một chỗ trước, rõ ràng cậu ta mới là tiểu tam, cho  dù nói hồ ly tinh cũng là cậu ta mới đúng!
Cố tình hôm nay còn là ngày Ngụy Hào cùng cậu đi mừng sinh nhật, mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao)  còn bị tạt một thân đầy rượu, rõ ràng người bị hại là  mình, nhưng mà người kia vừa khóc, Ngụy Hào cư nhiên không thèm  quay đầu lại nhìn liền đuổi theo cậu ta chạy đi mất.
Nghĩ đến lúc Ngụy Hào không chút nào lưu luyến lập tức rời  đi, cái mũi An Hân bỗng nhiên đau xót, nước mắt nhịn không được  từng giọt từng giọt rơi xuống. An Hân cúi đầu, lấy tay che  miệng lại, áp lực bật khóc. An Hân lấy mu bàn tay lau nước  mất, có cái gì phải khóc chứ! Cậu chỉ là không muốn khóc  trước mặt người khác, chứ không phải vì muốn trốn đi tự mình  vụng trộm khóc!
Đang lúc An Hân cảm thấy may mắn ở đây không có người khác, một  bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai cậu, thanh âm có chút lạnh lùng  ở phía sau vang lên, “An Hân?”
An Hân hoảng sợ, nước mắt còn chưa lau xong cũng lập tức bị  dọa cho nuốt ngược trở vào, trong nháy mắt trong lòng đột nhiên  nảy lên chút chờ mong khó hiểu, sắc mặt khẽ biến khẩn cấp  xoay người lại, thời điểm thấy rõ người trước mặt không phải  là Ngụy Hào, trái tim vừa mới chớm lên hy vọng liền trở nên co  rút đau đớn.
“Quả nhiên là cậu.” Người mới tới nhẹ nhàng thở ra, tựa như  cũng nhìn thấy trên mặt cùng áo sơmi của cậu dính đầy rượu,  trong thanh âm vốn lạnh nhạt mang theo vài phần quan tậm, “Cậu…  Không sao chứ?”
“Ừm…” An Hâm đem nước mắt nén xuống, ánh mắt cũng không dám  nhìn thẳng đối phương, chỉ là tiếng nghẹn khóc nức nở trong  giọng nói cậu không có biện pháp che dấu.
Thấy An Hân không nhìn mình, người kia có chút không xác định  hỏi, “Đã nhiều năm không gặp, cậu… Còn nhớ tôi không?”
“Liễu… học trưởng…” An Hẫn vẫn cúi đầu, chỉ là trong câu trả lời cho thấy bản thân nhớ rõ.
“Ừm.” Liễu Quý Bạch nghe thấy xưng hô này liền nhíu mày, nhưng  bởi vì tính cách của anh vốn lạnh nhạt, nên cũng không nói  gì, cúi thấp người muốn nhìn mặt An Hân, thản nhiên hỏi, “Làm  sao vậy? Sao lại tránh ở trong WC mà khóc?”
“Không, không có gì… Không phải khóc…” Bởi vì Liễu Quý Bạch  đột nhiên tới gần, An Hân kích động lùi về phía sau một bước,  nâng tay áo lên lung tung lau mặt.
Liễu Quý Bạch thấy bộ dáng của An Hân càng thấy khó hiểu,  chỉ là An Hân không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi lại, chỉ  nói, “… Vậy, cậu rửa mặt đi.”
“Ừm.” An Hân nghe lời xắn tay áo lên xoay người rửa mặt.
Liễu Quý Bạch cứ thế không nói một lời đứng bên cạnh, thẳng  đến lúc An Hân rửa mặt xong rồi mới mở tủ vô trùng, cầm một  cái khăn đưa qua.
Cái khăn rất ấm áp, lau trên mặt và ánh mắt khô rát khiến cậu  thư thái hơn rất nhiều. An Hân nửa ngày mới lau khô mặt, vừa  ngẩng đầu lên liền thấy Liễu Quý Bạch còn đang nhìn mình,  bỗng nhiên cảm thấy thực nan kham chật vật, có chút co quắp  nói, “Vậy, tôi đi trước.”
Liễu Quý Bạch gật gật đầu, An Hân mới đi được hai bước, lại  đột nhiên nghe thấy Liễu Quý Bạch hỏi mình, “Cậu trở về một  mình?”
“A? Vâng.” Ánh mắt An Hân ảm đạm, “… Những người khác… Đi trước rồi.”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch trên mặt không có biểu tình gì, bỗng nhiên  nghĩ đến cái gì đó, có chút cảm thán nói, “Xem ra giấy phép  lái xe của cậu rốt cục cũng thi đậu rồi, chúc mừng.”
Hô hấp của An Hân cứng lại, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có  chút nóng lên, xấu hổ nói, “Không, hồi năm đó lúc học năm nhất  đại học không phải tôi tông một giám khảo phải vào bệnh viện  sao? Cho nên mọi người nói vĩnh viễn cũng không để tôi thi nữa…”
Khóe miệng Liễu Quý Bạch thoáng giật giật… Việc này anh có  nghe qua, năm đó còn rất oanh động, cho nên vừa rồi nghĩ có lẽ  cậu đã có giấy phép lái xe nên mới chúc mừng cậu. Đột nhiên  nhắc tới đây, Liễu Quý Bạch dừng lại một chút, không biết  loại thời điểm này phải nói cái gì, thuận miệng nói, “Ách…  Nén bi thương.”
“Ha ha.” An Hân có chút dở khóc dở cười, “Tôi đi trước đây, gặp lại sau, học trưởng.”
An Hân nói xong, tay đã muốn đẩy cửa toilet bước ra ngoài.
Liễu Quý Bạch ngừng lại trong chốc lát, sau đó nhíu nhíu mày rồi đột nhiên nói, “Đợi đã.”  
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện